NGA VÀ CHINA – ĐÔI BẠN BẤT ĐẮC
DĨ
Chào các bạn thân mến. Quan hệ Nga-Trung
trong hơn 300 năm lịch sử chưa bao giờ đơn giản. Trong bối cảnh
chiến tranh thương mại Mỹ-Trung leo thang, mối quan hệ này ngày càng phức
tạp hơn.Tôi xin phép tiếp tục loạt bài về nước Nga trong chiến tranh thương mại
Mỹ-Trung.
Vừa qua trong chuyến đi thăm Nga đầu
06/2017, Tập Cận Bình chia sẻ nhiều điều đúng đắn, về sự lỗi thời của một thế
giới đơn cực. Ông cũng nhấn mạnh rằng Moskva là nơi ông ghé thăm nhiều nhất
trong những năm qua, rằng quan hệ Nga-Trung chưa bao giờ nồng ấm như hiện nay.
Đáp lại Putin lại một lần nữa khẳng
định, là quan hệ Nga-Trung hiện tốt đẹp chưa từng có trong lịch sử bang giao
hai nước, rằng hai nước luôn kề vai sát cánh. Ông cũng trực tiếp lên án việc Mỹ
tìm mọi cách đẩy Huawei ra khỏi thị trường truyền thông quốc tế và công nghệ
5G, và coi đó là một tiền lệ xấu trong tự do thương mại quốc tế.
Trên thực tế đúng là quan hệ thương mại
Nga- Trung ngày càng phát triển. Năm 2018, kim ngạch thương mại giữa Nga và
China là 108 tỷ USD (tăng 27% so với năm 2017. Trong đó, nhập khẩu từ China
sang Nga tăng 12% lên 43,45 tỷ USD và xuất khẩu từ Nga sang China tăng 44,3%
lên 53,78 tỷ USD. Tức là khác với Việt Nam và Mỹ đang nhập siêu rất lớn từ
China, hàng năm Nga xuất siêu sang China khoảng 10 tỷ USD.
Công ty Huawei và công ty MTS một trong
những nhà mạng di động lớn nhất Nga đã ký một thỏa thuận cấp chính phủ về phát
triển công nghệ 5G và ra mắt thí điểm các mạng truyền thông thế hệ thứ năm ở
Nga vào năm 2019-2020. Lễ ký diễn ra hôm 07/06/2019 tại Điện Kremlin trước sự
chứng kiến của Putin và Tập Cận Bình.
Hai công ty sẽ cùng triển khai ở Nga các
công nghệ và giải pháp kỹ thuật 5G và IoT (Internet of Things) của Huawei trên cơ
sở hạ tầng hiện có của MTS, cùng phát triển mạng LTE thương mại hiện có của MTS
lên mức tương thích với công nghệ 5G.
Theo Alexey Kornya Chủ tịch MTS, hợp tác
giữa MTS và Huawei góp phần đưa quan hệ thương mại và kinh tế Nga-Trung lên một
tầm vóc mới. Ngoài MTS, các nhà mạng di động Nga hàng đầu khác như Beeline.
Megaphon cũng đã ký kết ghi nhớ với Huawei. Đồng thời hiện nay, hàng chục đại
học hàng đầu Nga đã và đang ký hợp đồng hợp tác R&D với tập đoàn Huawei
trong nhiều lĩnh vực.
Tóm lại, hai bên đã trình diễn trước
công chúng toàn thế giới, đặc biệt là công chúng Nga, China và Mỹ một mối quan
hệ nồng ấm chưa từng có. Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác. Người Nga biết rất
rõ người China và người Mỹ muốn gì ở họ, và cái giá của mình.
Đồng thời người Nga cũng hiểu rõ ràng
đầy đủ, rằng China luôn là đối tác rất khó chơi và phải hết sức cảnh giác. Tôi
xin phép chia sẻ một vài suy nghĩ của người Nga về “bạn vàng” China.
CHINA QUÁ THỰC DỤNG
Trong bối cảnh đó, nhiều nhà quan sát
kinh tế chính trị Moskva bắt đầu dự đoán về sự khởi đầu của một giai đoạn mới
trong quan hệ Nga-Trung. Đương nhiên những kỳ vọng như vậy, không chỉ căn cứ
vào những phát biểu của Putin hay Tập Cận Bình, mà chủ yếu vào bối cảnh quốc tế
đối với Trung Quốc đang thay đổi nhanh chóng.
Theo quan niệm của các nhà quan sát
chính trị Moskva, từ sau khi Liên Xô sụp đổ, tuy trên thực tế, Bắc Kinh luôn
ủng hộ một thế giới đa cực và các quy tắc của cuộc chơi này, nhưng Bắc Kinh lại
giữ một vị trí qúa thực dụng và hành xử kiểu “thao quang dưỡng hối”, nên Bắc
Kinh chưa bao giờ ra mặt ủng hộ và bỏ mặc Moskva trong cuộc đối đầu với phương
Tây ở Ukraina, Syria, Venezuela và Iran.
Ngoại trừ một vài trường hợp hiếm hoi
Bắc Kinh ủng hộ Moskva ở Hội đồng Bảo an LHQ, nói chung Bắc Kinh luôn giữ vị
thế người quan sát, như một con Khỉ khôn ngoan ngồi trên đồi ăn chuối, tích tụ
công lực và thản nhiên nhìn Gấu Nga vật lộn với Ó Mỹ, báo châu Âu dưới thung
lũng.
Kể từ năm 2013, Putin và Tập Cận Bình đã
gặp nhau tổng cộng gần ba chục lần, mặc dù quan hệ hai quốc gia và cá nhân các
nguyên thủ rất thân thiện, Putin vẫn không thuyết phục được Tập Cận Bình thay
đổi thái độ thực dụng và tụt xuống từ đỉnh đồi. Đúng ra, Putin phải cảm ơn
Donald Trump vì ông này đã làm được điều không tưởng này.
Những diễn biến của cuộc chiến tranh
thương mại Mỹ-Trung cho thấy cả Mỹ và China đều hiểu sai về nhau. China không
lường hết được quyết tâm “chiến” của Trump, còn Trump và cộng sự không đánh giá
được khả năng chịu đòn của China và ảnh hưởng tàn phá toàn cầu của cuộc chiến
này.
Về phía Bắc Kinh, vì cho rằng China chưa
sẵn sàng cho một cuộc chiến tổng lực, lúc đầu Bắc Kinh đã cố gắng nhân nhượng,
trấn an Trump bằng mọi cách, Bắc Kinh không những nhượng bộ về kinh tế, mà còn
tự nguyện rời khỏi Venezuela.
Tuy nhiên, những đỏi hỏi ngày càng tăng
của Trump trong cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung và đặc biệt là cuộc tấn công
trừng phạt đối với Huawei đã cho Bắc Kinh thấy rõ ý đồ Mỹ, là bằng mọi cách
người Mỹ đang cố gắng ngăn chặn China không cho trở thành cường quốc công nghệ,
kể cả với cái giá là phải phá vỡ trật tự thế giới hội nhập, tự do thương mại và
toàn cầu hóa hiện hành.
Rõ ràng Trump đã chẳng để lại cho China
nhiều lựa chọn. Và nếu China sẵn sàng “phản công tự vệ”, thì tại sao họ lại
không đứng cùng chiến tuyến với nước Nga, một quốc gia đã nhiều năm đứng trên
“tuyến đầu chống Mỹ” nhỉ? Tuy nhiên thực tế phức tạp hơn rất nhiều. Sự thực
dụng quá mức của người China chính là “hạt sạn” tiềm ẩn thứ nhất trong quan hệ
hai nước.
Có thể sẽ có một vài sáng kiến hợp tác
chính trị Nga-Trung, nhưng giữa hai nước chắc chắn sẽ không có triển vọng hợp
tác, không có những dự án chính trị chung lâu dài, còn quan hệ đồng minh thì
lại càng không thể. Đơn giản là vì quan hệ hợp tác rất chặt chẽ giữa Nga và
China hiện thời, chủ yếu dựa trên một nguyên tắc – lợi ích chung là chống Mỹ.
Nếu Trump, hoặc tổng thống Mỹ mới nào
khác hiểu được rằng, chẳng việc gì phải chiến đấu cùng lúc đồng thời chống lại
cả China lẫn Nga, và như vậy mặc định đưa họ vào vòng tay nhau, ông sẽ bình
thường hóa quan hệ với Bắc Kinh và mở lại thị trường Mỹ cho hàng hóa từ China.
Chắc chắn, trong trường hợp này, các nhà
lãnh đạo China sẽ lập tức vui vẻ chấp nhận hòa hoãn với Mỹ, để có điều kiện
tiếp tục “thao quang dưỡng hối” tích tụ công lực cho một cuộc chiến thực sự với
Mỹ trong tương lai về sau.
NGA VÀ CHINA ĐỊNH HƯỚNG KHÁC NHAU
“Hạt sạn” thứ hai, là khả năng hợp tác
Nga-Trung bị giới hạn về địa lý và văn hóa. Tuy là hàng xóm, nhưng đã vài trăm
năm nay, Nga và China ngoảnh mặt sang những hướng khác nhau. Đối với người Nga,
hướng chính trong chính sách đối ngoại và quốc phòng là phía Tây. Đó là việc
ngăn chặn NATO, và tạo ra một hệ thống an ninh tập thể ở châu Âu. Trong định
hướng này của Nga, China chẳng có vai trò gì đáng kể.
Trong khi đó, hướng ưu tiên của Bắc
Kinh, là việc bành trướng sang Đông Nam Á và Đông Á. Trong những cuộc xung đột
này, nước Nga chẳng có lý do gì để đứng về phía China, vì nước Nga không thể
mất quan hệ tốt đẹp với Hàn Quốc, Nhật Bản và Việt Nam.
Thực tế, lợi ích chung của Nga và China
chỉ có ở khu vực Trung Á. Nơi cả Moskva lẫn Bắc Kinh, đều cùng quan tâm đến
việc duy trì ảnh hưởng (sự phụ thuộc của các nước này vào mình) trong khu vực,
cũng như bảo vệ các quốc gia khu vực này, chống lại các mối đe dọa xuất phát ra
từ Afghanistan.
Thực tế hiện nay Nga và China chưa có
xung đột ở khu vực này và đang hợp tác làm việc. Lý do là vì người China hiểu
rõ rằng, việc kéo khu vực này ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của Nga là vô nghĩa, vì
tiềm ẩn nguy hiểm bất ổn cho China. Vì vậy, dù người China có thể tìm mọi cách
mua và thao túng nền kinh tế các nước này, nhưng thôn tính thì không. Đơn giản
là vì ở dân chúng địa phương Trung Á, tình cảm chống China rất mãnh liệt.
Tình cảm này vừa có tính lịch sử truyền
thống, vừa xuất phát từ việc dân chúng khu vực này, lo ngại rơi vào số phận của
những người anh em Uyghur ở Khu tự trị Tân Cương. Đồng thời cũng liên quan đến
thái độ kẻ cả, thiếu tôn trọng đối tác của các doanh nghiệp China đang làm việc
ở đây. Tóm lại, trong tương lai gần, người China chưa thể nghĩ đến việc kéo khu
vực này ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của Nga, vì họ chưa sẵn sàng chiến đấu cùng
lúc với cả Mỹ lẫn Nga.
HỢP TÁC LÀM ĂN NGA-TRUNG KHÔNG DỄ
“Hạt sạn” thứ ba, là quan hệ hợp tác
kinh tế Nga-Trung không dễ dàng. Bề ngoài triển vọng hợp tác kinh tế Nga-Trung
có vẻ rất hấp dẫn. Putin hồ hởi nói về việc kim ngạch thương mại giữa Nga và
China đã tăng hơn 100 tỷ USD, còn các doanh nhân China tại Diễn đàn kinh tế
quốc tế St. Petersbur luôn gợi ý, rằng họ có thể chuyển một phần sản xuất ở
China sang Nga, để tránh 25% thuế hàng hóa nhập khẩu từ China vào Mỹ. Đồng thời
giá thành hàng hóa sản xuất một số mặt hàng ở Nga có thể thấp hơn, nhờ giá vật
tư, nguyên liệu, nhiên liệu thấp.
Về nguyên tắc mọi sự rất ok. Tiếc rằng
thực tế hợp tác kinh tế Nga-Trung đầy những vướng mắc, sự không tương thích xuất
phát từ cả hai phía. Thứ nhất, đó là sự thiếu quan tâm, quan liêu, chây ỳ và
phá bĩnh của các quan chức địa phương Nga. Các doanh nhân Trung Quốc thường
xuyên kể những câu chuyện sống động, về việc quan chức chính quyền địa phương
Nga rất biết cách phá bĩnh các dự án đầu tư.
Những quan chức địa phương Nga không hề
quan tâm đến việc phát triển cơ sở hạ tầng, họ không tìm cách tạo ra những điều
kiện hấp dẫn đối với doanh nghiệp nước ngoài. Tóm lại, họ chẳng làm bất cứ điều
gì, để các nhà đầu tư nước ngoài cảm thấy thoải mái, an toàn và có lợi cho
mình.
Thứ hai, bản thân người Trung Quốc có
một sơ đồ kinh doanh ở nước ngoài rất quái dị. Xin đơn cử sơ đồ kinh doanh du
lịch China ở Nga. Người ta đã từng báo cáo lên tận Điện Kremlin, về một cuộc
xâm thực chưa từng có của khách du lịch China đến St. Petersburg. Các công ty
du lịch China đã từng bao tiêu toàn bộ một chuyến tầu Moskva-St. Petersburg.
Sau đó, một đoàn hàng ngàn du khách China đã lũ lượt diễu hành qua các phố thủ
đô phương Bắc.
Tuy nhiên lúc đó trong báo cáo, chính
quyền St. Petersburg quên đề cập đến một chi tiết quan trọng, là thực tế thành
phố St. Petersburg không có thu nhập đáng kể từ các vị khách này. Lý do là vì
phần lớn du khách China đến Nga theo tour của các công ty lữ hành China. Ở
Moskva và St. Petersburg, họ ở trong các khách sạn China, ăn uống và mua sắm đồ
lưu niệm trong các nhà hàng, cửa hàng China trong một chu kỳ khép kín sử dụng
đồng Yuan.
Thực ra, điều này không có gì mới, người
Trung Quốc đã quen làm việc ở nhiều nước khác theo đúng một sơ đồ như vậy, nếu
họ được phép. Thậm chí, người China còn đưa công nhân China sang các doanh
nghiệp nước ngoài của mình. Tóm lại, nước Nga sẽ chỉ có thể tận dụng được lợi
thế có từ cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung, nếu biết bảo vệ nghiêm nhặt lợi ích của
mình trong những dự án kinh tế với China.
Ở đây vấn đề không phải ở chỗ sử dụng
công nhân China, mà là phải đạt được giá trị gia tăng đáng kể trong các dự án
sản xuất có vốn China. Nếu không, những dự án này rất dễ trở thành các cơ sở
chế biến thô, đơn thuần góp phần gia tăng khối lượng nguyên liệu xuất khẩu sang
China.
So sánh quan hệ hợp tác kinh tế
Nga-Trung với hợp tác kinh tế với Nga-Phương Tây, các nhà phân Moskva nhận
định, rằng hiện nay thực tế quan hệ kinh tế Nga-Trung đang cân bằng. Nhưng trong
mối quan hệ này, China hiện đang đóng vai trò dẫn dắt, điều làm giới kinh doanh
Nga và Điện Kremlin rất khó chịu, nhưng không làm gì được.
Vì khác với phương Tây trước 2014 (Nga
sáp nhập Crimea), đối với nước Nga, China chẳng phải là nguồn cung ứng công nghệ
mới, cũng chẳng hề là nguồn tín dụng rẻ và dài hạn.
THAY CHO LỜI KẾT
Tóm lại đối với nước Nga, China tuyệt
nhiên không thể thay thế phương Tây. Bây giờ điều này đã trở thành hiển nhiên
đối với tất cả mọi người. Nếu năm 2014 (Nga sáp nhập Crimea), một số người Nga
vẫn còn đôi chút ảo tưởng về điều này, thì hiện nay những ảo tưởng này đã hoàn
toàn biến mất.
Theo các nhà phân tích chính trị kinh tế
Moskva, tuy việc xoay chuyển tình thế không dễ dàng, nhưng không có nghĩa là
nước Nga nhất thiết phải trở thành một chư hầu cung ứng nguyên liệu thô cho
China. Trong Chiến tranh thương mại Mỹ-Trung đang leo thang hiện nay và trong
cuộc Chiến tranh Lạnh Mỹ-Trung dự kiến sắp tới, nền kinh tế Nga có vẻ không có
nhiều CƠ, nhưng cũng lại ít NGUY.
Vậy nước Nga phải làm gì để có thể hưởng
lợi nhiều nhất từ cuộc xung đột Mỹ-Trung đang leo thang? Thứ nhất, theo các ẩn
sỹ Moskva, người Nga phải nhận thức rõ ràng, đầy đủ và dứt khoát là hiện nay
China đang cần Nga hơn, là Nga cần China. Tất cả các giao dịch và đàm phán với China
nhất thiết phải tiến hành trên nền tảng tương quan này. Thứ hai, tuyệt đối
không để bị lôi cuốn vào các cuộc chiến không cần thiết cho mình.
Thứ ba quan trọng nhất, là có lẽ đã đến
lúc chú Gấu Nga dù bị thương, nhưng vẫn đủ sức bảo vệ lợi ích của mình, phải
leo lên đồi dành lấy quả chuối từ tay con Khỉ, đuổi con Khỉ xuống thung lũng
chiến đấu với Ó Mỹ, xem nó giỏi tự bảo vệ đến đâu? Tốt nhất là phải bắt Khỉ
chiến đấu với Ó Mỹ, không những để bảo vệ quyền lợi của mình, mà phải bảo vệ cả
quyền lợi của Gấu.
PS. Thật là ngây thơ khi nghĩ rằng
“PUTIN LÀM CHƯ HẦU TẬP CẬN BÌNH”, như một tác giả đã đặt tên cho bài viết của
mình hiện đang lan truyền và được chú ý trên MXH Việt ngữ.
Thứ nhất theo định nghĩa, Chư hầu là một
từ xuất phát từ chữ Hán (諸侯), trong
nghĩa hẹp của chữ Hán dùng từ thời Tam Đại ở Trung Quốc (gồm nhà Hạ, nhà
Thương, nhà Chu) để chỉ tình trạng các vua chúa của các tiểu quốc bị phụ thuộc,
phải phục tùng một vua chúa lớn mạnh hơn làm thiên tử thống trị tối cao. Các
nước nhỏ có sự thừa nhận chính thức vị thế chư hầu trước một nước lớn và được
gọi là “nước chư hầu”.
Tại châu Âu trong chế độ phong kiến thời
trung cổ mối quan hệ chư hầu (vassal) tồn tại ở dạng các lãnh chúa địa phương
tuyên thệ trung thành với vua. Trong thời đại hiện nay chư hầu được sử dụng
theo nghĩa bóng, dùng để chỉ tình trạng nước nhỏ phụ thuộc lộ liễu vào nước lớn
nào đó, với mức độ phụ thuộc khác nhau.
Chẳng hạn, trong thời kỳ Chiến tranh
Việt Nam, có thể gọi Hàn Quốc, Thái Lan, Philippenes là những chư hâu của Mỹ,
các nước này đã phải “chiều” Mỹ, cho phép Mỹ lập căn cứ quân sự ở nước mình và
đưa quân vào tham chiến ở Việt Nam (dù trường hợp Thái Lan, Philippenes chỉ
tượng trưng). Nhưng Singapore nhỏ bé tránh được việc này.
Hay là trong thờ kỳ Chiến tranh Lạnh,
những nước Đông Âu thành viên khối Hiệp ước Warszawa đã phải “chiều” Liên Xô
đưa quân vào Hungary 1956 và Tiệp Khắc 1968.
Thứ hai, theo các tiêu chí trên, việc
khẳng định Putin (Nga) làm chư hầu cho Tập Cận Bình (China) là không đúng về
mặt định nghĩa, và lại càng không đúng về mặt thực tế. China chẳng có con bài
tẩy nào để ép, “dụ” được người Nga làm chư hầu của mình.
Đồng thời, người Nga chẳng yêu, mà lại
càng chẳng sợ China đến mức “tự nguyện” làm chư hầu, như đã đề cập ở trên.
Ngoài ra, như tôi đã trình bầy trong bài “Những lựa chọn lich sử của Mông Cổ”,
3 triệu dân Mông Cổ không có ý định làm chư hầu cho ai cả, và hình như Nga và
China cũng không ép được họ.
Cuối cùng là sự lưa chọn văn minh. Trong
các câu chuyện riêng tư, các bạn Nga của tôi luôn khẳng định, rằng đối với họ,
khác với các giá trị văn minh China xa lạ, vừa rất “khó hiểu, vừa rất khó tiêu
hóa”, những giá trị của văn hóa Châu Âu, kể cả tự do dân chủ nhân quyền, cũng
như văn hóa chính trị và thể chế, đều gần gũi và dễ tiếp nhận hơn rất nhiều.
Vì vậy, họ tuyên bố rằng, trong thời
gian vài năm trước mắt có thế (?) Nga sẽ hợp tác chiến thuật với China để chống
lại bá quyền của nước Mỹ ”ngạo mạn”.
Nhưng về lâu dài, Nga sẽ hợp tác chiến
lược với Mỹ và Phương Tây để chống lại sự trỗi dậy “không hòa bình” của China,
bảo vệ các giá trị phổ quát của nhân loại về tự do dân chủ và nhân quyền. Thật
là tiếc cho tác giả bài viết “PUTIN LÀM CHƯ HẦU TẬP CẬN BÌNH”.
TAM TRAN